“Bi ai lớn nhất của đời con là tới giờ này con vẫn còn phải ngủ với nó (vợ con)”*, chồng ngồi trong đám bạn học sau 20 năm gặp lại, cười ha hả, nói chuyện tiếu lâm, chê vợ “vừa già, vừa xấu, nấu nướng suốt ngày”.

Từ trong bếp, cô bạn thời hoa niên lườm cánh đàn ông bằng con mắt sắc như dao cau, thủng thẳng: “các ông tướng, thế ai đã biến chúng em thành mẹ mướp, hử?”

Chồng sực nhớ, 20 năm về trước, vợ là cô bé ngồi chung bàn, thắt đáy lưng ong, thỉnh thoảng khi vợ viết bài, những ngọn tóc mai loà xoà tràn trên trang vở trắng xoá. Chồng thầm yêu vợ, kiếm cớ này cớ nọ để được học chung tổ, chung nhóm, thậm chí khi vợ đi học may chồng cũng ghi danh vào tổ bọn con gái để được học cùng, bất chấp sự chế nhạo của bọn con trai.
Ai đã biến em thành “mẹ mướp”?
Chồng kéo vợ ngồi xuống cạnh mình, thân hình “thắt đáy lưng ong” ngày xưa giờ “eo bánh mì”, ngồi xuống là lộ vòng 2 đang chảy xệ...


Khi vợ đỗ đại học ngoại thương, chồng cũng đỗ học viện kỹ thuật quân sự. Chúng mình từng là ‘cặp đôi hoàn hảo” trong mắt mọi người. Khi chồng “rước được nàng về dinh”, chồng biết có mấy thằng bạn học chẳng vui đâu, hôm cưới, chúng uống rượu say rồi lè nhè “tiết lộ”: thằng Quang “tình đơn phương” vợ từ hồi lớp 10, thằng Đức “nuôi mộng” với vợ từ hồi năm thứ nhất. Chúng nó cũng như chồng, “say vợ” vì nhìn thấy ở vợ hình bóng của một “ngôi nhà bão dừng sau cánh cửa”.

3 năm đầu chung sống, chồng hài lòng tất cả về vợ, chẳng có thể phiền trách gì khi vợ vừa độc lập về kinh tế lại khéo chiều chồng, chăm con, bố mẹ hai bên đều đầy đủ trách nhiệm.

Thêm 3 năm nữa, thành 6 năm, hình như mọi chuyện bắt đầu từ đó, khi vợ có bầu bé “cua”. Trước khi mang bầu, hai vợ chồng còn có chuyến nghỉ riêng, kỷ niệm 5 năm ngày cưới. Cua được thành hình trên bãi biển đẹp nhất hành tinh nhưng một trận cảm lạnh đã khiến vợ ốm, mọi người bảo nên bỏ thai nhưng cả hai vợ chồng đều quyết giữ.

9 tháng, 10 ngày mang thai Cua là những tháng ngày vất vả nhất của vợ, vợ đổi tính đổi nết, bỗng nhiên khó tính, dễ khóc, dễ cười, dễ xúc động. Chồng vốn vụng về, dân kỹ thuật mà, nên loay hoay quanh vợ một hồi thấy mình thành vô ích, và chồng đã rút vào cái “hang” của mình.

Vợ vượt cạn, sinh Cua trong một ngày hè nóng nực, ơn trời, Cua không thiếu bộ phận nào trừ chứng khò khè do ngạt nước ối. Vợ tiếp tục stress, đổ lỗi cho bản thân cùng với những trận ốm của Cua, nhà như phòng khám thu nhỏ, có đủ loại máy móc hỗ trợ cho Cua dễ thở, mùi thuốc lúc nào cũng quẩn quanh. Vợ vì thế công việc ở cơ quan cũng không còn tốt như cũ…

…”Anh nghĩ gì mà thần ra thế”, vợ bưng bát canh nóng đặt trước mặt chồng lúc đám bạn vẫn còn bình phẩm, đánh giá chuyện “10 năm tình cũ” và bảo cặp đôi nào qua được 15 năm thì sẽ tổ chức một bữa ra trò với phần thưởng là một kỳ nghỉ 5 sao. Chồng nhìn lên, đuôi mắt vợ đã có dấu chân chim, khoé miệng hằn nếp mỏi mệt, hệ quả của những lần la mắng con, hai đứa, một tay vợ chăm hết, công việc cuả chồng ngày càng nhiều lên cũng là lúc vợ cứ lùi dần về phía sau, tự nguyện đảm trách “hậu phương”.

Chồng không mất một lời nào thuyết phục, vợ tự chuyển công việc từ phòng kinh doanh về bộ phận hành chính, sáng 8 giờ tới chiều 5 giờ về, đón con, chăm sóc nhà cửa dẫu mỗi ngày thời gian chồng về ăn cơm thưa dần, thưa dần. Lúc vợ và các con ngủ, chồng mới về nhà, sáng chồng lại đi sớm, khi vợ còn bận bịu dưới bếp nấu đồ ăn sáng cho con và bố mẹ chồng. Bao lâu rồi, chồng không vòng tay ôm vợ khi ngủ nhỉ?

Chồng kéo vợ ngồi xuống cạnh mình, thân hình “thắt đáy lưng ong” ngày xưa giờ “eo bánh mì”, ngồi xuống là lộ vòng 2 đang chảy xệ. “Đàn ông bọn anh đúng là bọn phá gia chi tử nhỉ, của đống tiền, dùng như phá” chồng tếu táo, siết chặt tay vợ, tư dưng khoé mắt cay cay khi vợ ngượng nghịu nhéo chồng.

Mẹ mướp, anh sai rồi, không phải là bi ai mà là hạnh phúc lớn nhất của đời con là cho tới giờ này vẫn được ngủ với nó (vợ con)…

(* 14 điều răn của mẹ dành cho con trai được cộng đồng mạng “chế tác” lại từ “14 điều răn của Phật”)

Theo Khải Vinh / Pháp Luật Việt Nam