Anh quay lưng lại với em và bước về phía trước không chút do dự. Em đứng đó và cảm nhận vị mặn đắng nơi khóe môi. Em thất tình.

Em vẫn vậy, bước đi mà không nắm tay ai. Đôi khi cũng thấy cô đơn, nhìn họ có đôi mà em không khỏi ghen tị. Đã có lúc em muốn nắm một bàn tay khác nhưng lại không đủ can đảm. Em sợ em sẽ lại tổn thương hoặc em sẽ làm tổn thương người ta bởi chính quá khứ của em.

Nắm bàn tay khác chỉ để lấp chỗ trống trong trái tim có nhiều lỗ hổng là một sai lầm đúng không anh?



Thất tình - hai từ đó quá xa lạ với em. Em chưa một lần nghĩ rằng em sẽ thất tình. Bởi vì em yêu anh bằng cả trái tim mình, em tự tin khẳng định sẽ không có ai yêu anh nhiều như em. Nhưng sự thật thì quá đau lòng...

Anh nói lời chia tay khi em đang hạnh phúc với bao nhiêu dự tính trong tương lai, những dự tính mà em chưa một lần nói với anh. Chia tay không một lý do mà chỉ gói gọn trong câu nói: "Mình chia tay em nhé!”.

Anh quay lưng lại với em, anh bước đi bình thản... bình thản như ngày mình còn là của nhau. Anh không hề biết sau lưng anh, có một người đang đứng với một trái tim vỡ vụn. Em hiểu mình đã thực sự xa nhau.

Là chia tay, kết thúc một tình yêu không quá dài cũng không quá ngắn nhưng đủ để ta hiểu nhau. Em tự nhốt mình trong phòng, làm bạn với máy tính và cũng không buồn đụng đến sách vở dù kì thi đã tới gần. Em suy sụp hoàn toàn. Mối tình đầu của em kết thúc không một lý do.

Em chai sạn, em chẳng thể yêu thêm một ai. Hằng ngày, em rong ruổi trên những con phố, đắm chìm trong những cơn mưa để ký ức dày vò. Em không quên được anh...

Người ta nói yêu em nhưng em không đủ can đảm để chấp nhận hay nói đúng hơn em không muốn mở lòng với bất kỳ ai.

Đều đặn lên lớp học vào mỗi buổi sáng, kiên trì nhốt mình ở một góc yên tĩnh của nhà sách vào mỗi buổi chiều và mê mẩn những thước phim ngắn vào mỗi buổi tối. Em tự cho mình cái quyền làm người bận rộn và tự hứa phải bận rộn hơn nữa. Chỉ có bận rộn thì em mới thôi nghĩ về những ký ức đau buồn kia.

Đến giờ em vẫn là người thất tình. Bạn em đứa nào cũng hạnh phúc, nắm tay người yêu và đi dạo vào mỗi buổi chiều, còn em thì một mình đi dạo cùng chiếc xe đạp cũ kĩ.

Nhưng bây giờ em sẽ quên anh, em hứa đó. Anh sẽ không phiền chứ nếu em giữ lại những kỷ niệm? Cũng đến lúc sắp xếp lại mọi thứ rồi. Em sẽ để anh vào một góc thật sâu trong trái tim em - nơi đó anh sẽ chẳng thế chạm tới cuộc sống của em.

Em thất tình rồi anh à! Em sẽ không tự nghĩ ra những lý do để biện minh cho lời chia tay của anh nữa.

Hạnh phúc nhé, người cũ của em!

Theo Thanh Cầm (Dân Việt)