Vợ tôi luôn ngưỡng mộ sự hi sinh và vị tha của chồng nhưng cô ấy không hiểu tất cả chỉ từ tình yêu tôi dành cho cô ấy mà thành. Tôi có đủ hết cái ghen tuông, ích kỷ và độc đoán của một thằng đàn ông khi yêu nhưng rồi tôi phải dẹp hết để có thể chung sống với vợ lâu dài.

Khi chúng tôi kết hôn thì vợ tôi đã mang thai với người khác. Cô ấy không có ý lừa tôi mà còn nói rất rõ ràng và từ chối lời tỏ tình của tôi lúc đó. Cô ấy không có ý định phá thai nên không muốn lấy tôi. Còn tôi thì không muốn vì sợ mang tiếng “đổ vỏ” mà mất đi người mà mình thầm yêu suốt 10 năm ròng.

Chúng tôi cưới nhau và 6 tháng sau cô ấy sinh con trên danh nghĩa con trai của tôi. Tôi thề có trời đất, dù tôi thấy khổ sở khi hình dung ra vợ đã từng chung sống với người khác và lại còn phải nuôi con của tình địch nhưng tôi chưa một lần nhiếc móc hành hạ vợ vì chuyện cũ cũng như ghét bỏ đứa bé đó. Tất cả mọi người đều nghĩ đó là con tôi, bản thân tôi cũng mặc định nó là con ruột mình và yêu thương con theo tình cảm cha con bản năng nhất.
Vợ tôi luôn ngưỡng mộ sự hi sinh và vị tha của chồng nhưng cô ấy không hiểu tất cả chỉ từ tình yêu tôi dành cho cô ấy mà thành.

Gia đình chúng tôi càng hạnh phúc khi vợ tôi sinh thêm con trai thứ hai. Hai anh em quấn quýt nhau như thể 100% huyết thống. Thằng anh mới 7 tuổi đã biết phụ mẹ chăm em. Còn thằng em từ khi tập nói đến bây giờ luôn nói nhiều nhất hai chữ “ba” và “anh”. Tôi hạnh phúc đến nỗi không thể nhớ nổi đứa con đầu không phải là con mình.

Tôi không nhớ nổi nhưng bố mẹ tôi lại nhận ra. Con trai lớn của tôi càng lớn càng không giống bố hay mẹ, nó giống một ai khác mà mẹ tôi dò tìm trong ảnh từ họ ngoại đến họ nội đều không thể tìm ra. Chỉ một mình tôi và vợ biết nó giống ai.

Thực ra tôi nhận ra điều này sớm hơn và cũng đã thấp thỏm lo sợ mấy năm nay. Thằng bé từ nhỏ đã giống hệt người cha vô thừa nhận của nó, trong khi tôi chỉ ước nó có thể giống vợ tôi một chút để mọi người bớt dị nghị. Tôi cũng nghe nhiều người trêu chọc về việc con cái sinh ra không giống bố mẹ. Nhưng trêu chỉ là trêu. Còn đằng này với bố mẹ tôi lại là chuyện khác. Mẹ tôi là giáo viên kỳ cựu, bà có cái nhìn sâu sắc và nhạy cảm khi nhận dạng trẻ con. Khi vợ tôi sinh đứa thứ hai thì mẹ tôi lại càng có cơ sở để so sánh vì sao thằng em giống cả bố và mẹ thì thằng anh lại càng lớn càng có khuôn mặt xa lạ.

Bố mẹ tôi đã nói chuyện riêng với tôi về vấn đề đó. Ông bà nói thẳng thắn là nghi ngờ tôi bị vợ cắm sừng và hỏi tôi có nhận ra sự khác biệt quá lớn giữa hai đứa con tôi hay không? Và cuối cùng, ông bà đề nghị tôi làm thử xét nghiệm ADN.

Đây là điều mà tôi sợ nhất, tôi có thể dùng lời lẽ và tình cảm để biện minh cho vợ nhưng kết quả ADN sẽ không qua mặt được mọi người. Suốt một tuần này tôi trăn trở không sao làm việc được. Một mặt tôi cãi lại bố mẹ và lớn tiếng sẽ đưa con đi xét nghiệm để chứng minh cho ông bà thấy miễn là ông bà đừng nói cho vợ tôi biết chuyện này kẻo xúc phạm cô ấy. Mặt khác tôi cũng giấu vợ chuyện bố mẹ tôi nghi ngờ vì sợ cô ấy không chịu đựng được sẽ tự thú và chấp nhận ly hôn nếu bố mẹ tôi bắt buộc.
Là đàn ông mà nói ra hai từ “bất lực” thì thật quá yếu đuối, nhưng thật sự là tôi đã hết cách (Ảnh minh họa)



Lần đầu tiên trong đời tôi ước hôn nhân chỉ là chuyện của hai người. Với sức ép của bố mẹ bây giờ, tôi không thể không đi xét nghiệm huyết thống. Nhưng nếu sự thật vỡ lở, tôi không giấu giếm được sẽ chỉ là một thằng con đần độn bất hiếu của bố mẹ tôi mà còn mất luôn vợ con. Vợ tôi là người tự trọng, chắc chắn cô ấy sẽ chủ động chia tay. Còn con trai lớn, dù bố nó là ai đi chăng nữa, nó vẫn và sẽ mãi mãi là con tôi.

Là đàn ông mà nói ra hai từ “bất lực” thì thật quá yếu đuối, nhưng thật sự là tôi đã hết cách. Thậm chí tôi còn nghĩ đến chuyện mua xét nghiệm ADN giả mặc dù không hiểu lắm về những vấn đề y học này. Có ai ở đây am hiểu về chuyện nay hay có cách giải quyết khác, xin hãy giúp cho tôi biết. Tôi chỉ muốn giữ cho gia đình mình được yên ổn và vợ con tôi được hạnh phúc./.

Theo Nguyễn Trần Sơn / MASK Onlin