4 năm trước, mình gặp và quen một anh chàng ở trung tâm ngoại ngữ. Học cùng nhau nên thân thiết và yêu nhau lúc nào chẳng hay. Mình là người thẳng thắn và yêu ghét rõ ràng, khi yêu mình dốc tất cả trái tim trao cho người ta. Anh ta cũng rất yêu mình, vì lúc nào cũng quấn quýt bên mình, hôm nào không gặp nhau là anh ta gọi điện ríu rít với mình cả tiếng đồng hồ.

Mình có một cô bạn thân, học cùng suốt thời cấp 1 lên tới đại học, thân còn hơn cả chị em ruột. Cô bạn này có một anh người yêu lớn hơn 2 tuổi. Hai người yêu đương từ hồi cô ấy học đại học đến khi được hơn 6 năm thì bất ngờ, anh ta chia tay bạn mình để tán tỉnh theo đuổi một cô gái khác.

Hôm đó, bạn mình gọi điện khóc lóc thảm thiết với mình như thể trời đất sụp đổ. Mình an ủi bạn rằng, có gì đâu, đàn ông không có người này thì còn có người khác tốt hơn. Việc gì phải vì một gã không ra gì mà đau khổ. Và mình dẫn bạn đi tìm gã đó, đánh cho hắn một trận bầm tím mặt mũi trước mặt bạn gái mới của gã. (Mình có học võ 3 năm cấp 3 và 4 năm đại học).

Sau rồi mình đưa cô ấy đi chơi, đi ăn uống. Bạn mình lúc nào cũng rầu rĩ, đó là mối tình đầu của cô ấy, là người cô ấy yêu hết mực. Thời gian yêu đương quá dài khiến cô ấy cảm thấy cả thế giới như sụp đổ. Mình biết cô ấy chưa quên được gã đó nên lúc nào cũng trông chừng, sợ cô ấy làm điều gì dại dột.

bạn thân

Ròng rã như vậy suốt 5 tháng trời, bạn thân mình cũng dần vui vẻ, cô ấy nói sẽ tìm một chàng trai mới tốt hơn. (Ảnh minh họa)

Thời gian này bạn trai ít khi gặp mình nên lúc nào cũng cáu và buồn. Mình đành rủ cả người yêu đi cùng mỗi khi đưa bạn thân đi chơi. Ba đứa bọn mình rất hợp cạ. Bạn thân mình hiền lành, dịu dàng, mình cá tính mạnh mẽ, còn bạn trai thì chu đáo luôn quan tâm người khác. Vì thế, bọn mình luôn vui vẻ và gắn bó, đi đâu cũng có nhau.

Ròng rã như vậy suốt 5 tháng trời, bạn thân mình cũng dần vui vẻ, cô ấy nói sẽ tìm một chàng trai mới tốt hơn. Thấy bạn ổn định lại tinh thần, mình cũng mừng và nói sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật bạn thân đồng thời ăn mừng việc cô ấy đã vượt qua được giai đoạn thất tình.

Hôm đó, mình phát hiện ra quà tặng có vấn đề nên quay lại cửa hàng đổi. Mình giao cho bạn trai lấy bánh gato và hẹn gặp ở nhà bạn thân.

Mình đổi quà rồi quay lại nhà bạn thân rất nhanh. Cất xe dưới tầng hầm, mình chạy như bay lên căn hộ ở tầng thứ 4 của cô ấy. Đến nơi, mình ổn định lại nhịp thở và đưa tay định đẩy cửa ra thì bất ngờ nghe thấy giọng nói của bạn trai: “Anh không muốn tiếp tục như vậy. Chúng ta hãy chia tay đi”. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì mình tiếp tục nghe giọng của cô bạn thân: “Đừng bỏ em, em hứa sẽ im lặng, không để cô ấy biết chuyện gì. Chúng ta hãy cứ hẹn hò như thế được không? Em yêu anh, em không muốn mất anh”. Gã bạn trai của mình nói: “Để anh suy nghĩ kỹ đã, em nín khóc đi, H sắp đến rồi, đừng để H nghi ngờ điều gì”.

bạn thân

Mình đã đánh cho hai đứa đó một trận rồi bỏ đi trong tư thế của kẻ chiến thắng. (Ảnh minh họa)

Mình lặng cả người vì không thể tin được, một người là bạn trai yêu nhau 4 năm, một người là bạn thân gần 20 năm. Vậy mà cả hai lại dám lén lút hẹn hò, yêu đương sau lưng mình. Mình đạp tung cánh cửa bước vào, thấy bạn trai mình đang lau nước mắt cho cô bạn thân. Cả hai nhìn thấy mình liền buông vội nhau ra.

Mình lướt qua cô bạn thân, cầm bánh gato trên bàn úp vào mặt bạn trai. Bạn thân la hét, bạn trai gào kêu mình bình tĩnh. Nhưng mình là đứa nóng tính, lại bị chọc giận đến mức này, sao mình bình tĩnh nổi. Mình đập vỡ tan món quà pha lê sau đó mình hất tung mọi thứ trong căn phòng. Cô bạn thân cướp người yêu của mình đứng núp vào một góc. Và mình đã lạnh lùng bỏ đi sau khi khiến hai kẻ phản bội cảm thấy ê chề, nhục nhã.

Ra đến bên ngoài tòa chung cư rồi mà mình vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào dù bị phản bội đau đớn. Mình không cầu xin anh ta đừng bỏ mình, mình không làm thánh nữ để mà tha thứ cho đứa bạn thân như vậy. Mình suy nghĩ rất đơn giản, nếu đã là của mình thì ai cũng không cướp được, còn nếu đã không phải của mình thì kệ thôi, cố níu kéo làm gì. Vì vậy, mình đã cắt đứt cả tình yêu và tình bạn trong 10 phút đó.

Đêm hôm ấy, bạn trai cũ gọi điện nhưng mình không nghe, anh ta liền nhắn tin nói xin lỗi mình, rằng anh ta rất hối hận và muốn quay lại với mình, xin mình cho cơ hội. Đọc được tin nhắn, mình phát điên và muốn xông đến đánh tiếp cho anh ta một trận nữa. Nhưng mình phải cố dằn lại và tháo điện thoại, bẻ gãy chiếc sim đó. Mình sẽ coi anh ta là quá khứ, sẽ coi đứa bạn thân 20 năm đã chết. Lúc nào mình cũng tự dặn lòng vậy! Nhưng quyết tâm như thế mà sao đôi lúc mình vẫn cảm thấy buồn như thế này hả mọi người?

Trang Lưu / Theo Trí Thức Trẻ