LTS: Ngày càng có nhiều những đứa trẻ đường phố bị người ta dùng mọi cách để xâm hại, lạm dụng tình dục từ khi mới 12 -14 tuổi đầu.

Dần dà, những kẻ bệnh hoạn biến các cháu thành những kẻ bán dâm chuyên nghiệp khi tuổi còn con nít. Rồi sau đó sẽ là heroin, ma túy đá, cuộc sống giang hồ “nuốt chửng” các cháu.

Trong phóng sự điều tra này, PV đã vào các “vai diễn” khác nhau để đưa ra ánh sáng những “đường dây” xâm hại tình dục trẻ em đường phố là nam giới.

Chúng tôi cũng ghi lại những câu chuyện trần trụi của các em nhỏ là nạn nhân.
Đường dây, bán dâm, trẻ vị thành niên, thiên thần ở HN
Dưới tán lộc vừng chín gốc bên Bờ Hồ, chúng tôi vào vai pê đê, thấy trẻ em đường phố ngã giá và... đi khách.

“Làm pê đê cũng phải học đấy chú ơi”

Một đêm tháng 4 năm 2015, ở góc cây lộc vừng chín gốc bao năm rạp tán xuống tận sát mép nước Hồ Gươm, gần khu Đền Ngọc Sơn và Tháp Bút, có 3 đứa trẻ ngồi câm lặng nhìn phố phường.

Chúng không nói với nhau câu nào, cũng chẳng nói với ai câu nào.

Có cậu tóc nhuộm xanh đỏ, có cậu tóc cắt nhẵn hai bên thái dương, để một cụm dựng ngược kéo dài từ trán xuống gáy, trông như cái bờm ngựa.

Có cậu đeo khuyên tai như con gái, lại có cậu đeo móc xích sáng choang ở… môi dưới.

Chúng thỉnh thoảng văng tục với nhau, hoặc xoa đùi nhau đầy khiêu khích với các ống quần bò xé rách te tua. Chúng không khác mấy so với đám trẻ nhầng nhầng tung tăng đi dạo ven hồ.

Tôi để ý, đám “con nhà lành” bên cạnh còn ra vẻ “tay chơi” để rồi văng tục, hút thuốc phả vào mặt người khác một cách khó ưa hơn mấy đứa trẻ ngồi quanh cây lộc vừng chín gốc này.

Tuy nhiên, đợi trời khuya vắng hơn, lúc bắt chuyện thì… một trời chua xót mới hiện ra.

Bạn tôi vào vai pê đê (người có nhu cầu tình dục đồng giới với nam), lập tức bị H. - bà chủ quán nước chè bên hồ Hoàn Kiếm bóc mẽ: “Chả có thằng pê đê nào lại ngồi quán mà dạng chân ra như thế cả.

Chúng nó đều khép đùi rất ý tứ. Cúc áo nó, khi cài, cũng phải cài từ trên xuống, chứ không cài từ dưới lên như chú ấy. Bởi vì tự trong đáy lòng, chúng tin chúng là… đàn bà”.

Đám trẻ cũng ngán ngẩm mỉm cười coi khinh.

Tôi để ý điện thoại của một cậu bé tóc vàng, mặc áo hoa, nó nhắn tin:“Thằng này không phải pê đê” cho bạn nó.

Bạn nó lúc đó đang bám lấy tôi ở ghế bên cạnh, với hy vọng sẽ có một cuộc “mây mưa” ra tiền với gã đang làm quen với mình.

Với gương mặt đẹp như… một nam thiên thần, không thể nói là không thơ ngây, một cậu bé ngã giá: “Ba trăm nghìn, qua đêm, tiền phòng chú trả, cháu chiều đủ món”.

“Đầy đủ là sao?”, anh bạn tôi hỏi. Lập tức, cậu bé khinh khỉnh bỏ đi, còn thằng bé ngồi cạnh tôi lầu bầu: “Là bắt làm gì (quan hệ tình dục - pv) thì làm, muốn làm pê đê cũng phải học đấy chú ạ!”.

Thế rồi chúng nó bàn về pê đê. Rằng, xưa nay làm gì có lắm pê đê thế. Bây giờ họ học nhau, lây bệnh của nhau, thích cảm giác lạ, thích ta đây sành điệu, cho chết đi.

Các thuật ngữ tục tĩu nhất, hình ảnh nhất và không đáng viết lên mặt báo nhất được chúng và lũ gạ mua dâm bên cạnh cứ rủ rỉ tung ra.

Cậu bé bắt đầu tin tôi là pê đê và tiếp tục tâm sự, trong sự cảnh giác vẫn khá cao độ.

Qua tìm hiểu của chúng tôi, trẻ em đường phố khá đông. Các em bán hoa, bán báo, đánh giày, bán kẹo cao su, bán đồ chơi ở vỉa hè, làm thuê cho các quán cơm phở, các hiệu internet sáng đèn thâu đêm.

Có em lang thang “vặt” gương ô tô, xe máy, bóc các “phù hiệu” vẽ biểu tượng các hãng xe hơi gắn trên “ngôi nhà bốn bánh” của đại gia.

Lại có đứa chỉ đợi đến hè đi trèo me, trèo sấu trên các tuyến phố xanh um để bán kiếm tiền.

Không nói quá lên chút nào, câu hỏi đầu tiên và xuyên suốt quá trình điều tra của chúng tôi là: Sao trẻ em đường phố bị xâm hại, lạm dụng tình dục đều kháu giai thế nhỉ?

Phải nói là đứa trẻ nào chúng tôi tiếp cận, cũng gọi tôi bằng chú, cũng đang độ tuổi thơ ngây chẳng khác nào các thiên thần bé (dù chúng rất láu cá và rất bầm giập rồi).

Hầu hết các cháu có gương mặt thoáng nhìn rất dễ thương, khi ảnh đăng facebook, lên Gau... (một dạng “chợ tình ảo” của pê đê), thì chúng vẫn khá là đáng yêu.

Những bức ảnh chúng tôi chụp lén “hoạt động” của các cháu, có thể khiến ai xem cũng phải giật mình “trẻ đường phố, lang thang vườn hoa công viên mà chúng đẹp thế này ư?”.

Thứ hai, có một quy luật là cháu nào dễ thương, mặt đẹp, dáng chuẩn thì mới bị những pê đê cả Tây, cả Việt Nam xông vào xâm hại, lạm dụng.

Hoặc các cháu bị lạm dụng rồi thì mới có “tiềm năng” (nhan sắc, độ hấp dẫn với những kẻ bệnh hoạn) để bị lạm dụng tiếp, rồi có thể “bán mình” suốt thời gian dài sau đó.

Cũng có một sự “chọn lọc tự nhiên” ngoài góc phố, vỉa hè, bờ hồ, góc khuất tối tăm. Cháu nào “hàng đẹp” mới trụ lại được với cái nghề đau khổ và ô nhục này.

Bị dụ vào khách sạn, chụp ảnh khỏa thân đưa lên web ***

Một luật sư, chuyên gia điều tra và cứu giúp trẻ em đường phố tại Hà Nội, cho biết: Bọn “ấu dâm” (muốn tình dục với trẻ em) thường chọn các em nam giới có gương mặt “bây-bi” (baby, trẻ con).

Càng gầy yếu, ngơ ngác, càng mình “dây” rụt rè thì chúng càng… khoái cảm. Chúng nó muốn có sự chiếm đoạt, sự sở hữu, sự lệ thuộc của các em về mọi mặt, từ cơm ăn, áo mặc, chỗ ngủ, xác thịt…

Khoái cảm của chúng, có khi là bạo dâm kinh hoàng, có khi chỉ là nhìn ngắm vuốt ve với cảm giác “chiếm” được cậu bé ấy trong khoảnh khắc nào đó.

Chúng muốn sở hữu và “ăn thịt”. Chính vì thế, xu hướng là các cháu lang thang đường phố bị lạm dụng đang ngày một thêm trẻ hóa và ngày càng không cần phải các em “ngon mắt” gì cả.

Với pê đê người nước ngoài thì điều này càng rõ rệt hơn.