Trải qua sóng gió của cuộc hôn nhân lần thứ nhất, dường như ca sĩ Thu Phượng dè dặt hơn khi nói đến hạnh phúc. Cô chia sẻ, nếu cho tôi gặp để yêu và chọn lựa thì người đó không cần giàu, không cần quá cao siêu hay đẹp trai, mà chỉ cần đó là một người đàn ông “tử tế”…






Chào Thu Phượng! Gần đây, chị ít xuất hiện ở các sân khấu ca nhạc. Chị đang lặng lẽ “rút lui” hay dành thời gian “ủ mưu” cho một dự định âm nhạc mới?

Thật ra năm nay, tôi có khá nhiều dự định với âm nhạc. Vì đã dần trở lại với khán giả, nhất là khi tham gia chương trình “Gương măt thân quen Nhí” mùa đầu tiên, ít nhiều tôi cũng đã được mọi người nhớ đến và ra mắt MV “Mình lặng lẽ rời xa nhau” cùng NS Nguyễn Duy Hùng. Tuy nhiên, khi nhận Show The Winner Is 2015 thì gặp phải trục trặc với giọng nói của mình nên không thực hiện được. Theo bác sĩ, tôi phải điều trị ít nhất hết năm nay, may ra còn nói được đến từ… “hát”.
Nhắc tới Thu Phượng, chị muốn khán giả nhớ tới điều gì ở mình?
Một ca sĩ, một single mom nuôi con bằng chính thực lực và đam mê của mình!

Đến giờ này, chị thấy điều thành công nhất với mình là gì?
Tôi chưa thấy có gì để gọi là thành công cả, chỉ gọi là đang dần ổn định cuộc sống. Nhìn lại thời điểm này cách đây 4 năm, thì có lẽ là mình đã tự vượt lên chính mình nhiều rồi!
Khác với 4 năm trước, giờ là một Thu Phượng mạnh mẽ, cá tính và ôm đồm nhiều việc. Điều gì đã khiến chị thay đổi như thế?
Không thể không nói đến từ “cuộc đời” đã giúp tôi trở thành người như hiện tai. Nhưng nói thật, đó là những điều tốt và tôi cảm thấy vui vì cuộc sống của mình rất có ý nghĩa.
Nếu được lựa chọn lại, chị có tiếp tục xa gia đình vào Sài Gòn lập nghiệp?
Tôi nghĩ, lựa chọn hay không là ở mình. Tôi không phải phải bỏ đi bộc phát hoặc không có sự tính toán. Bởi sự quyết tâm “làm lại” nên không có chuyện nghĩ lại hay không!
Phải chăng khi ấy, đó là cách tốt nhất để chị “chạy trốn”?
Tôi không chạy trốn, vì con người có duyên phận. Còn duyện còn nơ thì chạy hàng ngàn cây số vẫn đụng nhau. Hơn nữa, tôi cũng là tuýp người muốn đối diện trực tiếp, không né tránh. Cuộc hôn nhân trước không “đủ lực” khiến mọi người nghĩ tôi vào Sài Gòn vì nó.
Đã khi nào chị thấy mệt mỏi giữa cuộc sống Sài Thành ồn ào và tấp nập?
Tôi cũng là con người, hơn nữa còn là bà mẹ đơn thân. Vì thế, làm sao tránh được cảm giác mệt mỏi và nhiều lúc tưởng chừng như thất vọng. Cảm xúc sau gần 3 năm tại nơi đây tôi đều nếm trải: vui - buồn, tủi - hờn và cả hạnh phúc nữa!
Người cũ đã có duyên mới, sao chị vẫn chưa tạo cơ hội cho con tim mình “vui trở lại”?
Lại câu hỏi đó, gặp ai cũng nói vậy (cười). Những người bạn, người em bảo “chị yêu đi, xinh đẹp, giỏi giang thế không yêu phí lắm. Thiếu gì đàn ông thích chị!”. Ngẫm thì cũng đúng, không thiếu đàn ông thích tôi. Thế nhưng, tôi nhớ mãi câu nói của một người anh “Em thà ở vậy còn hơn chọn bừa hoặc dễ dãi với mình”. Có lẽ, anh ấy quá hiểu con người tôi về việc chọn đàn ông thì phải!

Người đàn ông đến với chị, chắc phải đáp ứng được những yêu cầu của con gái chị?
Không hẳn đâu chị! Tình cảm là thứ khó nói, trông vậy mà không phải vậy. Nếu cho tôi gặp để yêu và chọn lựa thì người đó không cần giàu, không cần quá cao siêu hay đẹp trai, mà chỉ cần đó là một người đàn ông “tử tế”…
Bé Vi An được thừa hưởng niềm đam mê âm nhạc từ mẹ. Chị có định cho con gái theo nghề của mẹ?
Con gái tôi có năng khiếu, có đam mê, nhưng cháu sẽ tự biết phải làm gì nếu thực sự thích. Tôi chỉ ngấm ngầm ươm giúp con, bởi biết rõ nghề này như thế nào hơn ai hết. Vì thế, tôi không ép buộc mà để con tự phát triển là chính. Chọn theo nghề hay không thì chưa nói được bởi cháu còn quá nhỏ, nhưng tôi thích xem và nghe con hát.

Là một cô bé khá ngoan, thông minh lại mạnh dạn, có phải Vi An chững chạc và lớn hơn so với tuổi không chị?
Từ khi 1 tuổi sống ly thân đến 2 tuổi vô Sài Gòn sống cùng mẹ, tôi không biết kể sao cho hết những tháng ngày bé bôn ba khắp nơi cùng mẹ. Có lẽ vì vậy mà cháu mạnh dạn và dễ gần hơn so với những bạn đồng trang lứa...
Mới đây, bị chính bố đẻ của mình loại khỏi cuộc thi “Tài năng nhí”, chắc cô bé sẽ tâm sự với mẹ rất nhiều?
Tôi không muốn nhắc đến cuộc thi nữa. Tôi hiểu nhất con cần gì và như thế nào là được! Nói ra ko hết được, nên tốt nhất bây giờ im lặng và lại làm việc tiếp là đủ.

Lúc ấy, chị đã động viên bé như thế nào?
Cách giúp con vui nhất, đó là có mẹ chăm sóc và vui chơi sau 1 tuần mệt mỏi. Hơn nữa, Vi An không phải cô bé hay buồn tủi. Cháu rất vô tư và vui vẻ!
Chị sẽ nói gì, nếu có một lời nhắn gửi tới bố của Vi An?
đó… Cám ơn bố của cháu tiếp! Người sẽ luôn dạy cho tôi những bài học hay, như chính cuộc đời tôi trong
Cảm ơn và chúc chị luôn mạnh mẽ như bây giờ!
Minh Tuyết

Nguồn SKĐS




Theo bau.vn