Những ngày cuối cùng của quãng đời học trò, phượng nở đầy sân như báo hiệu giờ phút chia tay. Muốn nắng chạy thật chậm lại, thật chậm để có thể cảm nhận hết những giờ phút cuối cùng. Vậy mà nắng vẫn hững hờ, vẫn lung linh, vẫn nhảy nhót trên sân trường. Phải chăng nắng vô tình, không biết đến cảm xúc của những học sinh cuối cấp hay bởi lẽ nắng cũng chỉ biết thuận theo tự nhiên mà chiếu sáng, mà lung linh… Để một chiều, bắt gặp ánh nắng chạy dài trên mái tôn căn phòng trọ kế bên, lại thấy kỉ niềm ùa về.


Nắng, lại có nhiều lần mang lại những xúc cảm thật lạ, không tươi tắn, không rực rỡ. Nắng cũng giống con người, cũng có lúc chộn rộn bởi mây trời, bởi mùi đất ẩm. Có lần, may mắn bắt gặp ánh tà dương phía xa xa trong chiều muộn. Đỏ thẫm, loang lổ , mênh mông, và buồn. Nhìn vệt nắng như có người muốn nguệch ngoạc lên nền trời xanh những nỗi niềm, những vui buồn lặng lẽ, kín đáo.





Thưởng thức bộ Ảnh Bìa Facebook Đẹp Nhất về nắng vàng long lanh được các bạn yêu mến nhất.


Hay cả ánh nhìn đầy lo lắng, phiền muộn của cha, của mẹ tôi cũng như những bậc phụ hyunh khác dưới ánh nắng cũng đẹp đến lạ thường. Tôi thích Sài Gòn trong màu nắng hơn là một Sài Gòn đầy sôi động và náo nhiệt với ánh đèn đường sáng choang cùng những chàng trai cô gái ăn vận đẹp đẽ, đi xe đắt tiền về đêm. Đôi lần tôi tự hỏi liệu Sài Gòn lúc ấy có sống không, hay chỉ đang khoác trên mình một chiếc áo ngụy trang, che dấu đi khuôn mặt đang ngủ say của một thành phố đầy mệt mỏi sau một ngày dài. Chỉ cần ngước lên nhìn bầu trời, ai cũng có thể thấy được điều đó, đen nghịt, không hề sáng lạng, không có chút vẻ gì là yên bình, hay ấm áp. Tôi ghét cái cảm giác bị nhấn chìm trong bóng đêm, rất cô đơn, lạnh lẽo, ghét cả những ánh sáng nhân tạo được làm nên từ bột huỳnh quang trong những chiếc đèn vô tri vô giác mà người ta treo đầy khắp đường phố Sài Gòn, nhà nhà sử dụng. Tôi yêu cái nắng ấm áp, tỏa sáng đến chói lòa, cái mỏng manh mà đẹp đẽ, mạnh mẽ vô vàn ở từng tia nắng, tôi thích cái gì đó tồn tại, thật sự tồn tại cùng Sài Gòn, người Sài Gòn và tôi.





Ảnh Đẹp Nhất


Có lẽ đây là lần đầu tiên anh tâm sự với em, an hem mình chơi thân với nhau cũng được 3 năm rồi. Trong 3 năm qua anh em mình đã có rất nhiều kỷ niệm đẹp, có vui có buồn, đó là những kỷ niệm anh không thể quên được. Giờ ngồi đây nhìn ra ngoài cơn mưa vẫn chưa dứt, nước tuân theo tàu lá chuối đổ xuống bên nhà. Tự nhiên thấy mọi thứ buồn quá, cả tâm trạng lẫn cảnh vật xung quay đều hòa vào nổi buồn của anh lúc này. Ngồi đây ước gì thời gian trở lại để chúng mình lại có cơ hội chơi với nhau trong những trận bóng. Nhưng mơ ước cũng chỉ là mơ ước mà thôi, thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, cuộc sống của chúng ta cũng như một dòng song có lúc bắt đầu và cũng có lúc phải đổ về đại dương để kết thúc một hành trình. Thời gian chúng mình chơi với nhau thật ngắn ngủi nhưng với bấy nhiêu cũng để anh hiểu được em, và anh biết em luôn mỉm cười khi nhìn anh. Nhớ ngày nào anh em ta cãi nhau vì một chuyện cắm trại, nhưng rồi anh đã ko nhường nhịn em và em lại nở nụ cười với anh, lúc đó anh cảm thấy mọi chuyện lại chưa có chuyện gì xẩy ra cả, em chính là người xua tân hận thù trong anh, cảm ơn em vì điều đó !


Con người sống trên đời được bao nhiêu ? chẳng ai biết trước được điều đó cả, nhưng hiện tại cái anh biết đó là bên anh luôn có em làm động lực cho anh cố gắng. Anh cảm thấy anh may mắn vì trên đời này đã có em . Em à ! cuộc sống anh em mình rồi một anh nào đó cũng phải xa nhau, nhưng anh sẽ không bao giờ xa em trong tâm trí, em nên nhớ điều đó nhé.
Muộn rồi anh ngủ đây, chúc em ngủ ngon và mơ thấy anh.


Tham khảo tại:Tai Facebook