Số đã vậy thì có khóc hết nước mắt cũng chẳng có ai thương hại đâu. Vợ con người ta ai mà bỏ được.

Nghĩ lại cũng thấy hâm mộ nhiều gia đình, có thai thì được đám cưới, được danh chính ngôn thuận bước vào nhà trai. Và được mọi người thương yêu. Còn tôi lỡ yêu người có vợ, có bầu sắp đến ngày sinh mà chẳng thấy động tĩnh gì. Có hay chăng chỉ là một cái xác không hồn.

Đã bao lần tôi tự hỏi câu nói ba năm đợi anh để anh giải quyết gia đình có là sự thật. Hay chỉ là câu nói cho vui. Người ta muốn cưới bạn thì chẳng cần phải ngần ấy thời gian. Có hay chăng tại bạn khóc nhiều quá nên người ta thương hại nên vậy thôi.

Sanh xong bị bỏ rơi cũng là chuyện thường tình. Tôi cũng đã nhiều lần nghĩ cho thông nhưng thật sự không làm nổi. Bởi phía sau anh là cả một gia đình. Ai mà bất chấp tất cả để theo một người không công ăn việc làm, chỉ biết chìa tay ra xin tiền. Sắp sanh con mà chẳng có lấy một đồng.

Tôi biết gánh nặng trên vai anh là rất lớn. Tôi cũng đã cố học cười để anh bớt lo. Nhưng thật sự những gì anh làm không như anh nói. Tôi đã lầm.
Làm gì với cái bầu gần đến ngày sanh. Khi ba mẹ ở nhà chẳng hay biết gì, ba mẹ chồng cũng chẳng quan tâm, có chăng cũng chỉ là câu hỏi xuông. Vốn dĩ người ta có coi mình là con dâu đâu, ai cưới hỏi gì mà dâu với con.

Con trong bụng kêu ba, mẹ thì kêu chồng,...Tất cả chỉ mượn của người ta.
Tôi cũng cố để dành tiền để tìm địa chỉ văn phòng thám tử tư tại Sài Gòn giám sát anh, cho anh thấy những gì anh nói là không như sự thật. Vợ nhà gọi là sợ cuốn cuồn lên.

Tôi cũng sợ lắm rồi. Sợ một ngày không toàn mạng về nhà.
Đã nghèo, không chồng, không ai thân thích mà vẫn muốn có con. Thật nực cười.