Tôi đã chờ anh, chờ anh suốt năm năm qua. Tuổi xuân qua đi mà không hề than vãn...Tôi đợi gì một tình yêu nơi xa xôi ấy, suốt ngần ấy thời gian tôi chẳng quen ai, chẳng dám mở lòng mình với bất cứ người khác giới nào. Tôi chờ anh và chờ như trong tuyệt vọng.

Và khi về nước anh chẳng cho tôi hay, anh nói chia tay chỉ vì đôi ta không hợp nhau nữa. Lý do ấy có quá đáng không anh. Nếu vậy ngày ấy anh không nói khi ra đi, chờ đợi nhau chi để rồi nhận lấy hai từ không hợp. Anh bảo em buông là buông à, em không biết cho mình lý do chính đáng sau.

Em sẽ đến văn phòng công ty dịch vụ thám tử tư DakLak và nhờ họ giúp đỡ. Em nên biết sự thật dù biết rất đau lòng. Anh đã có người mới tốt hơn em, hai người đã quen nhau khi du học,...

Có lẽ gia cảnh em không giàu sang, em không du học này nọ,...Em thua tất cả. Nhưng tình cảm em giàu, em chung thuỷ suốt năm năm qua để chờ anh, chờ anh nói lời chia tay. Đau khổ cho em biết nhường nào.

Đời người con gái có được mấy cái xuân xanh hả anh? Qua đi có tìm lại được không. Người ở phương trời, người gốc bể mà vẫn tin nhau. Em là con ngốc của thời đại à...Đúng vậy, em thật ngốc khi mù quáng tin anh.

Em ở Việt Nam đếm từng ngày, mong từng cái tết trôi qua và ngày em vui sướng nhất khi anh về nước. Và cái ngày ấy cũng tồi tệ nhất khi em nhận hai từ chia tay.
Có phải khi yêu nhau, bất chấp cho nhau là có lỗi. Em chẳng buồn thêm nữa. Vì em cũng đã đợi được ngày anh về.

Em đã không là người phản bội trước, và khi tuổi xuân qua đi em không níu kéo lại...Cái duyên đến đây là hết. Anh là người nhưng không phải là người.