Luis Suarez đã sống một đời thị phi. Chuyện xấu anh từng làm tương đương, thậm chí nhiều hơn cả tài năng sân cỏ. Nhưng đã đến lúc anh cần mang một diện mạo khác, kể cả khi vẫn đang hài lòng với lý lịch tội phạm của mình.

Xem thêm : Tin tức tại Thiên hạ

Suarez từng là một thằng bé lưu manh kiếm ăn trên phố. Anh coi sân bóng cũng chỉ như một con phố khác, với nhiều người chứng kiến hơn mà thôi. Vì thế, bản năng nói với Suarez rằng hãy cứ là chính mình, hãy cứ... lưu manh, làm mọi cách để đạt được mục đích.

Suarez thì đấu vì chiến thắng. Anh tôn thờ chiến thắng và không bao giờ muốn chịu thua người khác. Nếu được làm mọi thứ, kể cả những điều xấu xa nhất để giành chiến thắng, Suarez sẽ không chần chừ dù chỉ 1 giây.
Đó là lý do từ giải VĐQG Uruguay, Hà Lan, Anh, Tây Ban Nha sang tới Copa America và đặc biệt nhất là World Cup, Suarez chẳng ngần ngại phô ra những mặt xấu xa nhất của mình. Trong 2 kỳ World Cup từng tham dự, Suarez đều để lại tiếng xấu muôn đời.

Tại Nam Phi năm 2010, Suarez sẵn sàng dùng tay cản phá bóng ngay trước vạch vôi như một thủ môn thực thụ, rồi sau đó ăn mừng đến điên dại vì Ghana sút hỏng quả penalty phút cuối ở trận tứ kết. Bốn năm trước, Suarez có lần thứ 3 trong sự nghiệp dùng... răng trong thi đấu. Anh đã cắn Giorgio Chiellini trong một tình huống bình thường tới khó hiểu.

[img][/img]

Người ta đặt một dấu hỏi về nhân cách của Suarez, một dấu chấm than về thứ bóng đá phản cảm gắn mác bản năng. Suarez bị tẩy chay trên toàn thế giới.

May mắn cho Suarez là Barcelona vẫn dang tay cứu rỗi. Bốn năm trôi qua ở Nou Camp, Suarez giành được 3 La Lia, 1 Champions League và 4 Cúp Nhà Vua. Nhưng không chỉ là các danh hiệu, Barca biến Suarez thành một người trưởng thành hơn rất nhiều. Không còn lầm lạc, không còn... dấu răng. Suarez đã biết cách trách xa rắc rối, ít nhất là một lần trong đời.

Barca biến Suarez trở thành người quan trọng hơn với ĐT Uruguay so với 4 năm trước. Anh đã tiệm cận đỉnh cao chói lọi ở tuổi 31 và có thể cho thế giới thấy cái nhìn toàn diện về chuyên môn của mình.

Tuần trước, một cơ sở giáo dục ở Uruguay gửi thư cho 10.000 đứa trẻ chỉ để thông báo rằng sẽ không cần đi học khi ĐTQG thi đấu ở World Cup. Đó không phải là thứ hiếm gặp ở quốc gia nhỏ bé chỉ có hơn 3 triệu dân này. Bóng đá là cuộc sống, World Cup là hơi thở, khi các chàng trai ưu tú thi đấu, cả quê hướng sẽ dõi theo.

Tình cảm của đồng bào là mãnh liệt, họ sẵn sàng bảo vệ, tha thứ cho mọi lỗi lầm của Suarez. Trong mắt họ, anh là thiên thần, bất kể phần còn lại của thế giới xua đuổi như một ác quỷ.

Nhưng để báo đáp lại tình cảm này, Suarez không thể cứ như trước. Diego Godin là thủ lĩnh, Edinson Cavani là mũi nhọn nhưng anh mới là linh hồn của Uruguay. Đất nước này cần một danh hiệu, một chức vô địch, chí ít là một bộ mặt rạng rỡ đủ tự hào với bạn bè quốc tế. Suarez có "nghiêm túc" được không? Câu trả lời sẽ có vào hôm nay, trong kỳ World Cup có thể là cuối cùng của ngôi sao này.