Bao giờ cũng vậy, mỗi khi vị HLV lão làng đứng dậy là những khán giả truyền lại được chứng kiến những hình ảnh thật cảm xúc. Có lẽ với nhiều người, ông Tabarez đã là HLV xuất sắc bậc nhất tại kỳ World Cup lần này. Đó không chỉ là chiến tích giúp đội tuyển (ĐT) Uruguay giành 9 điểm tuyệt đối, giữ sạch mành lưới của Muslera tại vòng đấu bảng, quan trọng hơn hết thảy phải là nghị lực vượt qua chính mình của ông.

Xem thêm : Tin tức tại Thiên hạ

Sinh năm 1947, nghĩa là năm nay ông Tabarez đã 71 tuổi. Ở độ tuổi mà như cụ Nguyễn Du thì “nhân sinh thất thập cổ lai hy”, nghĩa là xưa nay hiếm có. Khi hầu hết các đồng nghiệp cùng trang lứa đã giải nghệ từ lâu để tranh thủ quảng thời gian ngắn ngủi còn lại vui vầy bên con cháu mỗi ngày thì ông Tabarez vẫn chưa dừng lại. Ông vẫn miệt mài chiến đấu. Vẫn dành toàn bộ trí lực của mình cho sân chơi World Cup. Nơi được đánh giá là đỉnh cao nhất trong bóng đá. Nơi không dành cho những ai yếu tim, sức khỏe không còn đảm bảo để cống hiến cho người hâm mộ những trận cầu đỉnh cao, cho quê hương ông ngất ngây trong men say chiến thắng. Thật đáng khâm phục biết bao.



Không chỉ là nỗ lực vượt qua những trở ngại về sức khỏe, ông Tabarez còn khiến người hâm mộ muôn phần bội phục về nghị hiếm có của mình, khi nhà cầm quân này vừa so tài với các đối thủ, vừa phải chiến đấu với hội chứng Guillain – Barre. Căn bệnh thần kinh quái ác khiến khả năng di chuyển của ông rất khó khăn.

Cá độ bóng đá tại : Thiện hạ bet

Khi phát hiện ông Tabarez mắc hội chứng Guillain - Barre từ năm 2016, các bác sĩ khuyên nên từ bỏ công việc huấn luyện để giữ gìn sức khỏe. Dù vậy, nhà cầm quân 71 tuổi vẫn cố gắng dẫn dắt ĐT Uruguay. Trước khi World Cup diễn ra, người ta còn lo ngại ông phải ngồi trên xe lăn để chỉ các học trò thi đấu, nhưng may là ông vẫn còn có thể tập tễnh bằng nạng.

Trong sự nghiệp huấn luyện của mình, ông Tabarez đã dẫn dặt đội tuyển quốc gia Uruguay tham dự 4 vòng chung kết World Cup, thành tích tốt nhất ông giành được là giúp đội nhà tiến vào vòng bán kết của kỳ World Cup năm 2010 trên đất Nam Phi với đầu tàu Diego Forlan. Động lực nào có thể khiến một HLV đã ở tuổi thất thập cổ lai hy, đang phải từng giờ, từng phút chống chọi với bệnh tật vẫn có thể cùng các học trò góp mặt tại sân chơi bóng đá đỉnh cao? Đó chắc chắn không phải vì danh lợi. Đó chỉ có có thể là đam mê và lòng nhiệt huyết.

Chỉ khi đam mê và nhiệt huyết người ta mới vượt qua được giới hạn của bản thân. Và đó cũng là một thông điệp tuyệt vời ông đã gửi tặng cho cuộc sống, cho những ai đang gặp những khó khăn trong cuộc đời này. Đúng là ở đời này không có bước đường cùng.

Có thể hơi khập khiểng, nhưng hình ảnh ông Tabarez chống nạng rời sân làm tôi liên tưởng tới anh thương binh trong bài hát Vết chân tròn trên cát của nhạc sĩ Trần Tiến. Trong tác phẩm nổi tiếng đó, anh thương binh sau những năm chiến đấu để chống lại kẻ thù, trở về khi cơ thể không còn lành lặn. Nhưng chẳng sao cả. Mất đi đôi chân không có nghĩa là anh tàn phế. Trái lại, anh vẫn là người hữu ích cho đời.