Tôi đã kết hôn 9 năm, con trai tôi đã tròn 8 tuổi. Tôi là kế toán một công ty nhà nước. Còn chồng làm chủ một công ty xây dựng. Gia đình tôi trước giờ vẫn êm ấm, hạnh phúc. Tôi có một người chồng thành đạt, yêu thương vợ con hết mực. Có thể nói, bất cứ ai nhìn vào gia đình tôi đều thấy ghen tị.
Hai vợ chồng đều làm ra tiền, con trai ngoan ngoãn học giỏi. Phải nói thêm rằng, trước khi kết hôn với chồng tôi, tôi đã trải qua mối tình đầu sâu nặng với 1 người bạn cùng học phổ thông với cả hai vợ chồng. Chồng tôi biết tất cả và anh chấp nhận tha thứ, vẫn đón nhận tôi, yêu thương tôi vô điều kiện.
Người yêu trước đã phụ bạc tôi để chạy theo 1 người con gái có điều kiện hơn. Ngày ấy, tôi tưởng chừng mình đau khổ, không sống nổi nhưng rất may có T, chồng hiện tại của tôi, động viên, chia sẻ, luôn bên cạnh tôi. Sau 1 năm kiên trì bên cạnh, chăm lo, quan tâm thì tôi cũng động lòng với anh. Chúng tôi tổ chức đám cưới trong niềm vui và hi vọng.
Trong đám cưới của chúng tôi thì N, người yêu cũ của tôi, cũng đến dự. Vợ chồng tôi vẫn vui vẻ chào đón vì như chồng tôi nói: "Mọi chuyện đã là quá khứ. N vẫn là bạn học của chúng mình".
Đám cưới đã xong, chồng tôi mải mê chúc tụng với bạn bè nên say mềm, không biết trời đất là gì. Phải nhờ bạn bè dìu về phòng. Và người dìu chồng tôi về không ai khác chính là N.
Trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!
Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy. (Ảnh minh họa)
Thực lòng dù bị N phụ tình nhưng khi ấy tôi vẫn còn yêu anh ta rất nhiều. Sau khi đưa chồng tôi về phòng ngủ, N nói muốn gặp riêng tôi một lúc để xin lỗi trước khi tôi trở thành vợ T mãi mãi. Lúc đó, do cảm xúc dâng trào, lại thêm chút say say của men rượu nên tôi đồng ý gặp riêng N.
Chẳng ngờ, sau khi thêm mắm dặm muối giãi bày mọi chuyện, N chủ động vuốt ve tôi. Còn tôi thì tin rằng N có nỗi khổ tâm, đã yếu mềm ngả vào vòng tay N. Chính trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại phản bội chồng và làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy.
2 tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Chồng tôi rất vui mừng, còn tôi thì hoang mang không biết đứa con đó là của chồng mình hay của N. Những ngày tôi mang thai, và sau này, khi con tôi lên 8 tuổi, chồng tôi luôn yêu thương hai mẹ con tôi hết mực. Tôi cũng không gặp lại N sau đêm tân hôn ấy, nhưng trong lòng tôi thì luôn day dứt, ân hận về những gì mình đã làm.
Mới gần đây tôi mới biết, chồng tôi và N vẫn qua lại, là đối tác làm ăn của nhau. Mọi chuyện có lẽ tôi sẽ chôn dấu trong lòng nếu như không có chuyện tày đình xảy ra. Con trai tôi bị tai nạn trên đường đi học thêm về. Cháu được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy kịch, mất máu nhiều. Nhưng cháu thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện không còn đủ, buộc lòng phải lấy máu người nhà. Tôi và chồng cùng mấy người em bên chồng vào xét nghiệm nhưng không ai có chung nhóm máu với con trai tôi.
Trời đất như sụp đổ, mọi người chạy đi khắp nơi tìm người cho máu, liên hệ với các bệnh viện khác. Nếu không có đủ máu để phẫu thuật chắc con trai tôi sẽ không qua nổi. Trong cơn hoảng loạn của mình, tôi chợt nhớ đến N, tôi gọi điện cho anh đến xét nghiệm trong sự ngỡ ngàng của chồng. N nghe thông tin tôi nói qua điện thoại nên cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đang xảy ra. N vào làm xét nghiệm và quả thực nhóm máu của anh phù hợp. Cô ý tá mang kết quả ra và vui mừng reo lên: "Đây rồi, may quá bác sĩ ơi. Bố cháu về kịp, có máu rồi".
Trong đêm tân hôn của đời mình, tôi lại làm cái chuyện đáng hổ thẹn ấy!
Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. (Ảnh minh họa)
Chồng tôi nghe mồn một những lời nói của cô y tá, nhìn tôi trân trân với khuôn mặt thất thần. Anh cười chua chát, ngồi sụp xuống ghế, tuyệt vọng. Suốt mấy tiếng con trai làm phẫu thuật, anh không nói, cũng không nhìn tôi lấy một lần. Ngày hôm sau, khi con trai được chuyển qua phòng hồi sức thì anh nói sẽ đi công tác một thời gian.
Một tuần vừa rồi, anh vẫn gọi điện hỏi thăm sức khỏe của con qua bác sĩ điều trị, tuyệt nhiên không hỏi tôi một lời. Tôi ngầm hiểu anh đã biết sự việc, nhưng tôi không đủ dũng cảm để gọi điện cho anh thú nhận mọi chuyện. Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi không? Tôi đã định mang theo bí mật đó mãi mãi, nhưng giờ mọi chuyện đã lộ. Tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, với N và hơn tất cả là đối mặt với con trai tôi. Liệu cháu có thể vượt qua và chấp nhận cú sốc này không? Xin mọi người hãy giúp đỡ và cho tôi lời khuyên?
Tú Uyên / Theo Trí Thức Trẻ